80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Công Tử Biến Bại Gia Tử, Nàng Công Chúa Băng Giá, Lớp Học Đặc Biệt !!


Phan_12

Kiều Cảnh An vào cửa đã thấy Kiều Sâm ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt hình như có chút không tốt lắm, cậu thu lại nụ cười trên mặt, đi đến bên cạnh Kiều Sâm, lo lắng đưa tay dò xét trán anh: “Ca, anh thân thể không thoải mái sao?”

Xúc cảm trên trán làm cho Kiều Sâm nghĩ tới giấc mộng sáng nay, đột nhiên cảm thấy toàn thân có chút nóng lên, anh không được tự nhiên cầm cổ tay Kiều Cảnh An, đem nó dời khỏi trán của mình: “Anh không sao, hiện tại không còn sớm, em mau ăn sáng đi, còn phải tới trường đi học.”

Kiều Cảnh An trông sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt của Kiều Sâm, nhẹ gật đầu. Nhưng là không biết hữu ý hay vô ý, cho đến khi ngồi xuống bàn cơm, cậu vẫn luôn kè kè bên cạnh Kiều Sâm.

Lâm Thư liếc nhìn Kiều Sâm, nói câu chào buổi sáng, liền trầm mặc chờ thức ăn dọn lên bàn, chỉ là không biết có phải do lỗi giác của mình hay không, hắn cảm thấy ánh mắt Kiều Sâm nhìn mình so với ngày hôm qua còn muốn lạnh hơn vài phần, hơn nữa thần sắc có chút tái nhợt, tựa hồ là đã gặp phải đả kích nào đó.

Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Kiều Sâm, hắn cảm thấy lạnh run, vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa, cái tên Kiều Sâm này quả nhiên đáng sợ như truyền thuyết đã nói, nếu như trước kia hắn còn cho rằng đồn đại là không thật, thì hiện tại hắn ngược lại cảm thấy: mình nếu là thông minh, thì ngàn vạn không nên thử đi rình mò tâm tư người này, càng không thể cùng người này trở thành kẻ địch.

Thu hồi tầm mắt của mình, Kiều Sâm chọn lấy một chiếc bánh bao nấm hương mới lấy ra khỏi lồng hấp, chấm tương, đưa tới bên miệng Kiều Cảnh An: “Nếm thử.” Anh biết rõ Kiều Cảnh An thích ăn các món nấm, loại bánh bao này mùi thơm ngát không ngấy, hẳn là hợp với khẩu vị của tiểu tử này.

Bánh bao rất xinh xắn, Kiều Cảnh An một ngụm liền cắn tới một phần ba, trên môi dính một chút mỡ bóng. Kiều Sâm nhìn bờ môi trước mắt, ẩn ẩn có chút thất thần, trong nội tâm chấn động, vội vàng thu hồi tâm thần, rụt lại chiếc đũa, một ngụm liền đem miếng bánh bao còn trên đó nhét vào trong miệng mình.

“Cạch!” Lâm Thư nhặt lên chiếc đũa mình vừa thất thủ đánh rơi xuống bàn, sau đó điềm nhiên như không uống một ngụm sữa, chỉ là ánh mắt như thế nào cũng không rời phía đối diện.

Kiều Cảnh An há hốc mồm, một lúc sau mới mở miệng thương cảm mà nhắc nhở Kiều Sâm: “Ca, anh nếu quá đói, cứ ăn trước đi, em có thể tự mình ăn.” Nói xong, tay trái cầm lấy chiếc đũa để trên một cái bánh bao, một nhát chọc xuống, bánh bao liền bị xuyên thủng qua, vững vàng hiên ngang bị kẹp đến bên miệng.

“Vậy là tốt rồi…” Kiều Sâm mặt không đổi sắc lại gắp một cái bánh bao ném vào trong miệng.

Vương quản gia do dự nói: “Thiếu gia, cậu không thích nước tương này sao, nghe đầu bếp nói, loại nước tương này được chế biến bằng phương pháp bí truyền của gia tổ bọn họ, cậu lần sau lúc ăn bánh bao, chấm chút nước tương sẽ càng ngon hơn.”

Kiều Sâm quay đầu lườm Vương quản gia, trầm mặc không nói.

Vương quản gia vội ho một tiếng nói: “Đương nhiên, không chấm nước tương nói không chừng càng giữ được nguyên vị bánh bao.” Kỳ thật, trợn tròn mắt nói nói dối cũng không phải khó khăn như vậy a.

Lâm Thư liếc mắt nhìn quản gia đứng ở một bên, lại nhìn nhìn Kiều Cảnh An dùng tay trái cầm chiếc đũa mà động tác còn vô cùng đẹp mắt. Hắn khều khều một cái bánh bao nhỏ, chấm nước tương, cắn một miếng, cảm khái nghĩ: thì ra vị giác của người ở Kiều gia thực không giống với người thường…

Ăn xong bữa sáng, Kiều Sâm gọi quản gia đem sách cần dùng trong ngày của Kiều Cảnh An bỏ vào xe, lại tới sờ sờ đầu của cậu: “Đừng chạy loạn khắp nơi, giữa trưa không nên đi nhà ăn của trường, cánh tay em còn chưa khỏi, anh sẽ đem cơm trưa đến.”

Kiều Cảnh An biết rõ Kiều Sâm là lo lắng cho mình, tuy nội tâm cảm thấy cái này có chút chuyện bé xé ra to, nhưng vẫn chỉ là nhẹ gật đầu, không ai có thể cự tuyệt tấm lòng thật tình quan tâm, trừ phi người đó không có tâm.

“Lâm thiếu gia, hiện tại nhờ cậu ở trường học chiếu cố Tiểu An nhiều hơn.” Kiều Sâm nghiêng đầu cười cười với Lâm Thư, không có nửa phần giống như vừa rồi còn đứng trước mặt Kiều Cảnh An lải nhải.

Lâm Thư cười cười: “Kiều tổng tài khách khí rồi.”

Lúc lên xe, Lâm Thư thấy Kiều Sâm mở ra cửa xe cho Kiều Cảnh An, lại dặn dò một phen, mới cho tài xế lái xe ra khỏi biệt thự Kiều gia. Lâm Thư quay đầu lại còn có thể chứng kiến Kiều Sâm vẫn đứng tại chỗ đó.

“Ca của cậu đối với cậu thật tốt.” Hai người làm bạn một ngày, cũng không còn hào khí giương cung bạt kiếm như trước, cộng thêm Lâm Thư tính tình vốn là có chút khí chất thế gia công tử, cho nên Kiều Cảnh An đối với hắn vốn là không ghét, hai người hiện tại lại thật sự có vài phần hương vị bằng hữu.

“Ừ, ca ca rất tốt.” Kiều Cảnh An nhẹ gật đầu đồng ý, bởi vì người nam nhân kia đối với cậu tốt, cho nên cậu mới có thể buông tha chấp niệm đối với quá khứ, nguyện ý trở thành người ở nơi này, sống một cuộc sống đơn thuần và hạnh phúc. Dù sao ở đây, người nam nhân này cũng không yêu cầu cậu phải khả văn thiện võ, không yêu cầu cậu vì gia tộc tranh quang, mong muốn chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi.

Đến nơi này, cậu mặc dù không còn có thể nhìn thấy khung cảnh của ngày xưa, nhưng lại được thể nghiệm sự khoái hoạt mà kiếp trước không có. Đây không phải là vinh quang cùng cao cao tại thượng mà thân phận thế gia cho cậu, mà là một loại khoái hoạt của người bình thường. Cậu hiện tại, là Kiều Cảnh An, không còn là Đoàn công tử thành Lạc Dương nữa. Cho nên, dù nguyên chủ của cái thân thể này mang đến cho cậu không ít phiền toái nhỏ, nhưng vẫn không thể phủ nhận cái thân phận này của hắn cũng giúp cậu hưởng thụ niềm khoái hoạt chưa từng có.

Lâm Thư thấy trên mặt Kiều Cảnh An lộ ra vui vẻ, hừ một tiếng: “Đều lớn như vậy rồi, còn muốn ca ca chiếu cố.” Hắn tuyệt đối không thừa nhận, nói những lời này là xuất phát từ ghen ghét.

Kiều Cảnh An cười tủm tỉm mở miệng: “Có ca ca chiếu cố rất thích.”

Lâm Thư cắn răng, hắn chỉ biết, Kiều Sâm trước mặt Kiều Cảnh An thì ôn nhu dịu dàng, sao vừa quay sang nhìn đến hắn lại cười đến đáng sợ? Lời này là đang khinh bỉ hắn không được ca ca chiếu cố sao?

Kiều Cảnh An thấy sắc mặt Lâm Thư không hiểu sao tự dưng lại trở nên khó coi, băn khoăn cau lại lông mày, cái cậu Lâm Thư này tại sao lại mất hứng?

Cho nên nói, hiểu lầm luôn cứ xuất hiện một cách vô tình, Lâm Thư hiển nhiên đã quên, Kiều Cảnh An mất trí nhớ, căn bản là không biết hắn có một ca ca, càng thêm không có khả năng biết rõ cảm tình giữa hai huynh đệ hắn như thế nào.

Đến trường học, Lâm Thư và Kiều Cảnh An cùng nhau vào lớp, khiến mọi người cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, đây là Thượng Đế cùng Quỷ sa tăng đồng thời xuất hiện, so với truyện kì huyễn còn kì huyễn hơn.

Người xem đều tỏ vẻ hiếu kỳ đối với cảnh tượng quái dị này, dù sao những chuyện như thế này cũng không gặp nhiều. Học sinh chăm ngoan đệ nhất cùng kẻ nổi danh bại gia tử của trường bất hòa với nhau là việc tất cả mọi người đều biết, bọn họ không thể tưởng được lại có thể xuất hiện cảnh hai người đó lại cùng xuống xe, cùng vào lớp như thế này.

Lâm Thư định giúp Kiều Cảnh An cầm sách, nhưng đã thấy Kiều Cảnh An tay trái khẽ quàng, đem mấy quyển sách giáo khoa ôm hết vào trong ngực, thuận tiện còn quay sang cười cười với hắn.

“Hừ.” Lâm Thư thu tay lại, lập tức tỏ vẻ phi thường bất mãn đối với tay của chính mình, hắn như thế nào cũng học Kiều Sâm muốn trở thành bảo mẫu của Kiều Cảnh An rồi?

Hai người đến phòng học, Lâm Thư cũng không thèm để ý những ánh mắt dò xét kia, tới phía trước sắp chỗ. Kiều Cảnh An còn ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng tay trái mở sách ra, cách cầm bút có chút không được tự nhiên.

“Cậu cứ nghe giảng là được, chờ tay cậu khỏe rồi đến chỗ tôi chép lại.” Lâm Thư thấy Kiều Cảnh An động tác khó khăn, thật sự là bất đắc dĩ.

Kiều Cảnh An ngoắc ngoắc khóe miệng: “Ừ, cám ơn cậu.” Chỉ là cây bút trong tay vẫn không chịu buông xuống. Đối với hảo tâm của người khác, cậu lựa chọn lễ phép tiếp nhận, nhưng những chuyện của mình, cậu vẫn là muốn tự làm cho tốt.

Lâm Thư cũng không nói thêm nữa, chỉ là hừ một câu, mở ra sách, chờ giáo sư lên lớp.

Hắn chỉ là mềm lòng nhất thời mà thôi!

Chương 24 :

Ngồi cùng Kiều Cảnh An suốt hai tiết, Lâm Thư không thể không thừa nhận một sự thật: Kiều Cảnh An sau khi mất trí nhớ có chí hướng tới tinh thần của một trò ngoan gương mẫu, mỗi ngày đều phấn đấu học tập. Tuy Kiều Cảnh An tay trái ghi chữ thật sự không sao đẹp mắt, nhưng vẫn không thể phủ nhận cậu ta đang ngồi học với thái độ vô cùng chăm chú.

Chương trình học buổi sáng kết thúc, hai bằng hữu của Lâm Thư dùng danh nghĩa tới gọi hắn cùng đi ăn cơm trưa để tới nhìn Kiều Cảnh An, từ đầu đến chân đánh giá một phen. Vốn định nói lời châm chọc nhưng lại thấy đối phương ôn hòa mỉm cười cùng lễ phép chào hỏi thì… đành cưỡng chế nuốt xuống.

“Xà Khương, Ngô Trạch Vũ.” Lâm Thư vỗ vỗ bả vai hai người: “Hai người này là bạn tốt của tôi, bọn họ đều biết cậu.”

Xà Khương cùng Ngô Trạch Vũ nghi hoặc nhìn nhau, thế nhưng khi quay sang Kiều Cảnh An cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là bốn mắt cứ nhìn chằm chằm Kiều Cảnh An.

“Chào các cậu.” Kiều Cảnh An ôn hòa cười, trong lòng có chút hiểu. Hai thiếu niên trước mắt này hẳn là cùng một nhóm với Lâm Thư. Nếu cậu không đoán sai, mấy người này hẳn là hình tượng học sinh tiêu biểu của trường, cùng chủ nhân thân thể này hoàn toàn đối lập, tạo thành sự tương phản mãnh liệt, đứng cạnh nhau thực không thế nào vừa mắt. Mà hai người trước mặt ăn mặc trang phục sạch sẽ, tóc cũng là màu đen truyền thống, lại nghĩ mà so sánh với màu tóc cùng phong cách quần áo trước kia của chủ nhân thân thể này, Kiều Cảnh An trong nội tâm không khỏi gật đầu lia lịa mà tấm tắc, hai người này thoạt nhìn có vẻ vô cùng vĩ đại.

Hai người hơi gật đầu với Kiều Cảnh An (chào lại), hiển nhiên không có ý định cùng Kiều Cảnh An trở thành thâm giao. Kiều Cảnh An cũng không miễn cưỡng, vừa vặn lúc này điện thoại vang lên, mở ra nắp di động, trên mặt hiện tên người gọi là “Huynh trưởng”.

Lễ phép vui vẻ trên mặt Kiều Cảnh An lập tức sáng lạn vài phần: “Ca.”

Hai người có chút không dám tin nhìn cái người từ trước đến nay cùng bọn họ đối nghịch lộ ra loại vẻ mặt này, khóe miệng có chút co lại, người đứng ở trước mặt bọn họ đích thật là cái tên bại gia tử kia của Kiều gia sao?

“Đi thôi, Kiều gia tới đón hài tử, chúng ta mau đi ăn cơm.” Lâm Thư thấy nhưng không thể trách, vỗ vỗ vai hai người: “Đi.”

Hai người xem xét biểu tình bình tĩnh trong mắt Lâm Thư, kỳ thật ngày hôm nay Lâm Thư cũng rất không bình thường. Còn có, Kiều Cảnh An kia giống hài tử ở chỗ nào?

Kiều Cảnh An cúp điện thoại sau, như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng đã đi xa của ba người, ôm lấy sách trên bàn, xoay người đi ra phòng học.

Ra khỏi khu nhà học, đã chứng kiến ngay Kiều Sâm đang mặc tây trang đứng dưới một cây bạch quả, trong tay còn cầm một cái hộp cơm giữ ấm rất không tương xứng với khí chất toàn thân của anh.

Kiều Sâm nhìn thấy Kiều Cảnh An đi ra từ khu nhà học, thần sắc lập tức trở nên ôn hòa. Nghĩ tới bây giờ, trong Kiều gia, ngoại trừ những kẻ ‘xa lạ’ như lang tựa hổ kia, bản thân mình cũng chỉ còn lại có một người thân duy nhất là Tiểu An, tâm tình có loại phức tạp khó có thể hình dung. Anh không thích một Kiều Cảnh An đã từng tùy hứng ương ngạnh, nhưng lại vì Kiều Cảnh An của hiện tại mà tâm đau, có lẽ đây chính là sức mạnh huyết thống, cho dù bọn họ không cùng một mẹ, nhưng vẫn nhận được sự ràng buộc lẫn nhau của huyết thống. Loại trói buộc này giống như một cái dây thừng nhìn không thấy lại giãy không ra, dù cho hai người đã từng khinh ghét nhau, đến khi song thân mất đi, thân thiết với nhau nhất vẫn là bọn họ.

Kiều Cảnh An bước nhanh hơn, còn chưa đi ra xa, đã thấy có một bóng người đột nhiên lao ra, cậu vội vàng lui lại, chân trượt phải thềm đá đằng sau, lảo đảo, quyển sách trên tay rơi xuống trên mặt đất.

“Thực xin lỗi.” Đụng vào cậu chính là một nữ sinh, mái tóc dài quăn rối bù được buộc lỏng, nhưng lại mang theo sự hợp mắt kì lạ. Giờ phút này cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt sách, trong tiếng nói mang theo một chút khàn khàn.

Một tay nhặt sách, một tay bụm lấy miệng của mình, không muốn làm cho tiếng khóc bật ra, cho đến khi trước mặt xuất hiện một chiếc khăn tay trắng noãn, cô gái dừng lại động tác, tiếp nhận khăn tay nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn.

Khăn tay hình thức rất đơn giản, trên lớp vải màu trắng in một đóa hoa lan nhẹ nhàng. Cô gái cầm khăn tay lau đi nước mắt, cố nở một nụ cười ngẩng đầu lên nói: “Cám ơn.” Chỉ là, ngay lúc cô nhìn rõ người trước mặt là ai thì… nụ cười vốn miễn cưỡng trở nên cương cứng. Đến tột cùng là ai nói nam nhân nào chìa khăn tay cho mình là nam nhân tốt? Như vậy người đang đứng trước mặt cô là sao? Chẳng lẽ là xác suất bên ngoài?

Kiều Sâm nhìn thấy ở nơi cách mình mười bước kia bắt đầu trình diễn kịch bản kinh điển của loạt phim thần tượng vườn trường, đi đến nhìn qua hai người thiếu niên thiếu nữ trước mặt, xoay người nhặt lên sách rơi trên mặt đất, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tiểu An, đi.”

Kiều Cảnh An liếc nhìn hốc mắt đã đỏ lên của nữ sinh, đứng lên nói: “Dạ.”

Thấy Kiều Cảnh An đi được vài bước, vẫn còn quay đầu lại đằng sau xem, Kiều Sâm cũng quay đầu liếc mắt nhìn nữ sinh đứng ở chỗ đó: “Sao vậy, em có ý với nữ sinh kia?” Anh nhìn kỹ cô gái, tướng mạo coi như thanh tú, nhưng nếu đứng cạnh Tiểu An, thì nhìn thế nào cũng không thấy hợp.

“Em không biết cô ấy.” Kiều Cảnh An thu hồi ánh mắt: “Chỉ là lo lắng cô ấy còn đang khóc.”

“Bản thân anh không biết, thì ra em là người ôn nhu như vậy.” Kiều Sâm nhíu mày.

“Nữ nhân như hoa, đương nhiên là nên che chở.” Kiều Cảnh An rất tự nhiên nói: “Chẳng lẽ làm nam tử có thể chứng kiến một nữ tử rơi lệ mà không quan tâm?”

Kiều Sâm thở dài: “Tiểu An, nếu như em không quen biết người ta, không được người ta cho phép lại làm quá nhiều hành động thì sẽ bị cho là rắp tâm bất lương, bị cho là phi lễ (vô lễ).”

Kiều Cảnh An hơi sững sờ, lập tức giật mình nhớ ra, cậu không còn là Đoàn công tử trước kia nữa, đương nhiên không có nhiều nữ tử yêu mến cậu như vậy. Cậu hiện tại, là bại gia tử trong mắt nữ sinh kia. Cậu nhẹ gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Hai người tới trước bàn đá ngoài trời, Kiều Sâm đem sách đặt lên bàn, mở nắp hộp cơm, hương thơm của đồ lập tức bay ra, thoang thoảng nhè nhẹ.

Kiều Cảnh An cầm thìa, nhìn qua Kiều Sâm nói: “Ca, anh nếm qua chưa?”

Kiều Sâm đem khay đồ ăn một tầng lại một tầng lấy ra: “Anh dùng rồi, em mau ăn đi.”

……………………………………….

“Lâm Thư, sao tôi cảm thấy Kiều Cảnh An kia hình như không đúng.” Mấy người cơm nước xong, từ căng tin đi ra, Ngô trạch vũ nhớ tới cuộc gặp lúc trước khi ăn cơm: “Sao tự dưng cậu lại đi cùng tiểu tử kia?”

“À, Kiều gia đương gia nhờ tôi chiếu cố cậu ta cho tốt.” Lâm Thư cho tay vào trong túi quần, mỉm cười mở miệng nói: “Tôi vì giao nghị trên thương trường, đương nhiên phải dốc sức mà làm.”

“Kiều Sâm?” Xà Khương nhíu nhíu mày: “Ý cậu là, nếu như cậu cùng Kiều Cảnh An giao hảo, sau này mới có thể có được sự hậu thuẫn của Kiều gia?”

“Có thể được Kiều gia trợ giúp hay không thì tôi không biết…” Lâm Thư thần sắc hiện lên một tia phức tạp: “Nhưng ít nhất anh ta không có khả năng đứng cùng phe với anh trai tôi. Nếu Kiều Cảnh An thật tình xem tôi là bằng hữu, Kiều Sâm ra tay giúp tôi cũng không phải là chuyện không thể.”

“Nói như vậy… quan hệ của Kiều gia hai huynh đệ kỳ thật rất tốt?” Nghĩ đến những lời đồn bên ngoài, Xà Khương thật sự không thể tưởng được một Kiều Sâm thành thục ổn trọng lại có thể có quan hệ tốt với loại đệ đệ như Kiều Cảnh An, huống chi hai huynh đệ còn không phải cùng một mẹ sinh ra.

Lâm Thư nhớ tới những cảnh tượng mà chính mình hôm qua đã được chứng kiến: “Kiều Sâm đối xử với Kiều Cảnh An rất tốt.” Tốt đến mức khiến hắn thật không thể ngờ.

“Vậy cậu thật đúng là vì thế lực của Kiều gia, mới phải đi chịu đựng tiểu tử Kiều Cảnh An kia?” Ngô Trạch Vũ nghe xong những lời này, mới mở miệng nói: “Kiều Cảnh An là hạng người gì, cậu còn không biết?”

“Kiều Cảnh An mất trí nhớ.” Lâm Thư chậm rãi mở miệng.

Hai người sững sờ, sau một lúc lâu Ngô Trạch Vũ mới cười nhạo nói: “Lại còn mất trí nhớ, vậy sao hắn không biến thành ngu ngốc luôn đi.” Khó trách vừa rồi Lâm Thư lại phải giới thiệu tên bọn họ trước mặt Kiều Cảnh An.

“Ngu ngốc?” Lâm Thư nhíu mày: “Các cậu đừng tưởng rằng Kiều Cảnh An hiện tại trông ngu ngơ hiền lành thế thôi, chỉ sợ so với trước kia còn thông minh hơn.” Hào phóng dẫn hắn tới thư phòng, cũng không cho hắn có cơ hội sờ đến bất kì thứ gì quan trọng, ngay cả sách vở cũng chỉ thấy được sách giáo khoa của Kiều Cảnh An. Còn có, mỗi lần nhắc tới Kiều Sâm trước mặt Kiều Cảnh An, Kiều Cảnh An cũng chỉ nói một ít việc nhỏ, không hề để lộ chút nào về sở thích cùng thói quen của Kiều Sâm. Nếu như lúc ban đầu hắn còn tưởng đó chỉ là vô tình, thì chuyện sau khi rời giường sáng nay cuối cùng đã khiến hắn thập phần minh bạch(hiểu rõ).

Buổi sáng hôm nay hắn dậy rất sớm, nhưng căn bản là không có cơ hội tìm hiểu bài trí trong phòng Kiều gia, ngược lại bị Kiều Cảnh An dẫn đi xem mấy cái cây đào mới chỉ mọc được vài mẩu lá. Hắn còn thực không tin cái bao cỏ kia (chắc là mắng Tiểu An đầu toàn là cỏ =.,=) rõ ràng lại có thể đem loại đề phòng này làm thành nhiệt tình hiếu khách như vậy. Nếu là những người khác, chắc sẽ thật sự tưởng Kiều Cảnh An đem hắn trở thành bạn tốt, không thể chờ để khoe cây đào mà chính mình tự tay trồng.

Xà Khương thấy Lâm Thư sắc mặt phức tạp, tự dưng trong lòng nảy sinh vài phần cảnh giác đối với Kiều Cảnh An kia. Hắn thở dài một cái, hơi nghiêng đầu, đột nhiên biểu lộ có chút cứng đờ.

Hắn bắt gặp Kiều Cảnh An đang cười tủm tỉm nói gì đó cùng một nam nhân tuấn mỹ mặc tây trang màu đen, trên bàn đá còn bày cái hộp cơm, nam nhân còn cầm một chiếc khăn tay đưa cho Kiều Cảnh An. Bất luận nhìn thế nào, đều thấy được nam nhân là coi Kiều Cảnh An như trẻ con để chiếu cố, mà Kiều Cảnh An… được rồi, Kiều Cảnh An cũng rất giống một đứa trẻ.

Lập tức, mấy phần cảnh giác trong nội tâm vừa nổi lên lúc nãy đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn đến tột cùng là vô năng tới cỡ nào mới phải đi cảnh giác một người như vậy a?!

Chương 25 :

Trầm Tuấn cầm theo một hộp cơm đến phòng tổng tài, thấy Kiều Sâm đang cởi áo vest, hắn đem hộp cơm đặt lên trên bàn: “Lão Đại, đây là cơm trưa của anh, còn có văn kiện tôi đã để trên bàn rồi, anh nhìn xem đi.” Nói xong, lại nhìn hộp cơm: “Từ ngoài mang tới đã hơn nửa tiếng, có thể sắp nguội, anh ăn sớm một chút.”

Đem áo vest để qua bên ghế sa lon, Kiều Sâm mở hộp cơm ra, nhìn xuống mấy món ăn đã không còn bao nhiêu nóng, rút đũa vệ sinh (đũa dùng 1 lần), bắt đầu dùng bữa.

Trầm Tuấn kỳ thật rất muốn hỏi anh tại sao cứ phải tự hành hạ mình như vậy? Buổi trưa hôm nay quản gia của Kiều gia không phải đã đưa cơm trưa tới cho anh sao? Như thế nào đi ra ngoài lang thang một hồi, còn sai mình đi mua cơm hộp? Chẳng lẽ chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủn, Lão Đại đã biến thành Đại vị Vương? (ý chỉ người có cái dạ dày lớn đến đến mức có thể xưng vương, ăn thế nào cũng không no =.,=)

“Cậu còn có việc?” Kiều Sâm thấy Trầm Tuấn còn đứng trong phòng, uống một hớp nước rồi hỏi: “Là tên quản lí nào kêu gào muốn tăng tiền lương, hay có ai nháo (ăn vạ) đòi từ chức?”

Trầm Tuấn co co khóe miệng: “Không có, anh nghĩ nhiều rồi.” Gần đây nhờ anh tác phong làm việc bỗng dưng ngoan ngoãn tuân thủ đúng giờ tan tầm, đã không còn ai muốn từ chức, cũng không còn ai muốn tăng tiền lương. Kỳ vọng duy nhất chính là, tác phong tốt đẹp này, mong anh tiếp tục duy trì.

“Tôi không nghĩ nhiều, vậy cậu là muốn tất cả người của công ty chúng ta thất nghiệp hết sao?” Rất nhanh đặt xuống đôi đũa, Kiều Sâm đóng lại nắp cơm hộp: “Khuya hôm nay tôi muốn cùng vài người bạn đi bar, nếu không cậu cũng cùng đi đi.”

“Quán bar?” Trầm Tuấn vô ý thức hỏi: “Nhị thiếu gia biết không?”

Kiều Sâm đang định vươn tay lấy tài liệu bỗng dưng khựng lại động tác: “Chuyện này thì liên quan gì tới thằng bé?” Mở tài liệu ra, lại cảm thấy con số ghi trên đó nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt: “Phần báo cáo này là làm sao? Tổng tiền lãi của công ty chi nhánh tại sao lại thấp như vậy?”

Trầm Tuấn tiến lên nhìn thoáng qua, trầm mặc sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ông chủ à, tổng tiền lãi của công ty chi nhánh này so với những tháng khác đã tăng thêm ba phần trăm. Ngài tháng trước còn khen bọn họ thành tích không tồi.”

“Một tháng thành tích mới tăng trưởng có một chút như vậy, đã cho là tốt?!” Kiều Sâm đem văn kiện vứt qua một bên, cầm lấy một phần văn kiện khác.

Trầm tuấn sờ sờ cái mũi, tổng tiền lãi một tháng tăng trưởng nhiều như vậy cũng tốt lắm rồi. Lão Đại, Chu lột da (người thích hạch sách, bóc lột khủng khiếp như muốn lột da người khác) nếu nhìn thấy anh, chỉ sợ cũng muốn quỳ xuống bái anh làm sư phụ. Thế mà trong cuộc họp mới hai ngày trước, sao anh còn khen ngợi phần trăm tăng trưởng tiền lãi của công ty chi nhánh? Trở mặt cũng không cần nhanh như vậy a.

………………………………

Buổi chiều chỉ có một tiết thể dục, Kiều Cảnh An bởi vì cánh tay bị thương, cho nên chỉ có thể đứng ở dưới bóng cây nhìn theo các bạn cùng lớp đang phải chạy vòng quanh sân vận động. Đứng một hồi cảm thấy có chút nhàm chán, cậu liền ngồi xuống dựa vào thân cây, thuận tay mở cuốn sách vừa mượn được ở thư viện trong trường.

Đó là một câu chuyện xưa rất thú vị, kể về một vị thánh tăng ái quốc mang theo vài đồ đệ có sức mạnh thần kỳ một đường đi Tây Thiên đánh yêu quái thỉnh kinh thư, so với những cuốn truyện kể mà cậu kiếp trước đã đọc thì cái này hay hơn nhiều, các miêu tả đều rất đặc sắc.

Chạy xong vòng sân, Lâm Thư đứng thở bên đường băng (đường chạy), Xà Khương đi đến bên hắn, ngả sấp trên vai của hắn chỉ vào người mặc áo sơ mi màu sáng đang ngồi dưới gốc cây: “Cậu đoán xem cậu ta đang đọc cái gì?”

Lâm Thư tức giận đẩy ra cánh tay đang bíu trên vai mình: “Tôi không có viễn thị, làm sao biết?”

“Cậu ta đang xem [ Tây du kí ]. Vừa rồi tôi còn nghe được cậu ta hỏi một nữ sinh tại sao Tôn hành giả lợi hại như vậy còn phải chịu trói buộc, chết cười mất…” Xà Khương không để ý tới thái độ không khách khí của Lâm Thư: “Tôi thấy cậu ta không phải mất trí nhớ, mà là đầu óc không được minh mẫn.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .